Bài văn mẫu lớp 6: Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành một con vật - Văn mẫu kể chuyện tưởng tượng lớp 6 hay nhất
Xin chào các bạn và các bậc phụ huynh cũng như các thầy cô giáo. Trong bài viết hôm nay, Download.com.vn xin giới thiệu tới tất cả mọi người Bài văn mẫu lớp 6: Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành một con vật. Đây là một trong những đề bài mà các em thường gặp phải trong các bài tập làm văn.
Hi vọng với 4 bài văn mẫu này sẽ giúp cho các em có thể ôn tập và tham khảo một cách tốt nhất. Chúc các em làm bài thật tốt và đạt kết quả cao nhất.
Dàn ý tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành một con vật
1. Mở bài:
Nguyên nhân em bị biến thành con mèo
Nói dối mẹ, vi phạm luật giao thông, xem trộm nhật kí của bạn bè, không vâng thời thầy cô, ghét mèo và thường xuyên đánh mèo.
- Chẳng hiểu sao tôi lại thích chó và ghét mèo đến thế. Chắc có lẽ vì hồi tôi học lớp một, bị một con mèo hoang cắn chảy máu cả chân nên từ đó tôi rất sợ và ghét bỏ loài vật hay kêu meo meo và thích nhỏng nhẽo này. Hôm đó, chú tôi đem một con mèo lông đen tuyền đến gửi nhà tôi, cái con vật đáng ghét ấy đã ăn mất cả túi xúc xích của tôi, tôi đi học về và lấy chân hất mèo ta rất xa, khiến chú ấy va phải tường nhà và kêu đau đớn. Tôi có xót một chút nhưng mặc kệ, không ngờ tối hôm ấy tôi bị biến thành mèo trong suốt ba ngày.
2. Thân bài:
Tâm trạng sau khi thức dậy và thấy mình đang trong thân xác của một con mèo mun đen
+ Hoang mang, không tin vào mắt mình
+ Lo lắng, hoảng sợ nghĩ mình đang nằm mơ
+ Mọi thứ đều khác lạ khiến tôi muốn khóc òa với mẹ, tôi gọi mẹ nhưng mẹ không trả lời, tôi đến phòng tìm ba mà ba vẫn không nhận ra tôi, tôi cố hết sức thét lên chỉ có những con thằn lằn, chuột và dế là để ý đến.
Những điều thú vị khi biến thành mèo
+ Sau một hồi quay cuồng trong lo sợ, tôi chấn tỉnh và tìm ra điều thú vị trong thân xác một con mèo
+ Tôi không cần đi học vào buổi sáng, không cần làm bài tập và phải ăn uống đúng giờ, không cần dắt con chó già Lucky ra ngoài chơi vào sáng sớm…
+ Mọi thứ trong mắt tôi trở nên to lớn hơn và đâu đâu cũng mang hình những con cá tươi ngon của mẹ trong tủ lạnh.
+ Tôi có thể leo trèo, phá phách và ăn xúc xích món tôi yêu thích nhất khi còn là con người
+ Tôi trở thành một vị mèo chúa tể khu vực vì thân hình chắc khỏe, nhanh nhẹn lại thêm trí thông minh của con người, đều mà tôi luôn khao khát khi còn đi học.
+ Những con vật như chuột, gián, dế, cả con cún nhà hàng xóm cũng nể sợ tôi.
Những bất lợi, khó khăn
+ Được một ngày thoải mái, tôi bỗng nhớ các bạn, muốn được đi học, muốn được ngủ trên chiếc giường ấm của tôi, tôi bắt đầu sợ cảm giác người thân của mình không nhận ra mình.
+ Nếu loài mèo là khắc tinh của lũ chuột thì lũ chó đáng ghét lại là kẻ thù khiến tôi chạy trốn.
+ Tôi len lỏi đi tìm thức ăn trong đêm tối và gặp con chó già của nhà mình, nó không nhận ra tôi nên cắn tôi rất đau. Tôi chạy đi thật xa và lạc đường, tôi sống lay lắt trong những góc chợ dơ bẩn, chuột gián nhiều và không dám ra ngoài vì sợ chó.
+ Tôi bị con người bẫy bằng mồi ngon và suýt chết vì rơi vào tay họ.
+ Bị một đứa bé trạc tuổi tôi dụ thức ăn ngon rồi lại dùng cây đánh tôi.
- Hối hận, sợ hãi
3. Kết bài:
Sau ba ngày biến thành mèo, tôi thấm thía những khó khăn mà lũ mèo phải đối mặt và thấy thương chúng hơn. Tôi nhận ra bài học ý nghĩa cho cuộc sống của mình.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành một con vật - Mẫu 1
Có lần nào, bạn suy nghĩ rằng, con người có thể biến thành con vật chưa, thật là nực cười phải không. Nhưng chuyện đó là có thật, tôi không ngờ, tai hoạ này lại giáng xuống đầu tôi. Bây giờ nghĩ lại mới thấy hối hận. Thật là xấu hổ khi kể lại câu chuyện này, nhưng tôi vẫn muốn kể lại câu chuyện này cho các bạn rõ.
Hồi nhỏ, sinh ra tôi đã nghịch, khi lớn lên cũng thế. Tôi chỉ thích trêu chọc bạn, và đánh bạn, không quan tâm đến việc học. Tôi có rất nhiều khuyết điểm: ở trên lớp tôi toàn ngủ gật, thầy giáo đã ghi những khuyết điểm của tôi vào trong sổ liên lạc và bắt xin chữ kí của bố mẹ. Tôi sợ bị mẹ đánh nên về nhà tôi giấu nó vào trong giá sách. Hôm đó, tôi di học về nhìn thấy mẹ đang dọn dẹp giá sách, bất chợt quyển sổ liên lạc rơi ra và mẹ biết được khuyết điểm của tôi trên lớp. Mẹ có vẻ giận lắm. Mẹ gọi to, tên tôi lại và mắng:
- Đức, con có đi học nữa không, bố mẹ đã nhắc bao nhiêu lần nữa con mới chịu nghe hả.
Biết mình sai, nhưng tôi vẫn gân cổ cố cãi và lủi đi chơi với mấy đứa bạn đang thập thò ngoài cổng. Tôi chơi đến chiều tôi mới về. về nhà, cơm nước xong, tôi lại phải vào bàn học. Không hiểu sao, ngồi ngoài nhà ăn cơm rõ tỉnh táo, lúc vào đến bàn học tôi đã ngáp ngắn, ngáp dài rồi. Một lúc sau, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đang trong lúc ngủ say, bỗng có một tiếng nói kì lạ văng vẳng bên tai tôi. Người đó nói:
- Ngươi thật không đáng làm người, bố mẹ ngươi sớm hôm bận bịu làm việc để lo cho ngươi ăn học, mà bấy giờ ngươi lại đây mà ngủ. Thật là đứa con bất hiếu. Ta phải cho ngươi một sự trừng phạt thích đáng. Bởi ngươi ham ngủ, nên ta sẽ biến ngươi thành con lợn.
Tôi bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, đưa tay lên gãi thì đã thấy tay mình là một cái chân lợn. Thân tôi bắt đầu phình ra, chân tay ngắn tủn lại, tôi lại soi gương và suýt nữa thì ngất. Tôi la lên:
- Ôi, tôi có thể biến thành lợn được ư? Nhưng lạ chưa, cái mũi tôi dần bè ra, trên lưng bắt đầu có lông và cái đuôi thì dài và cong lên. Tôi đã trở thành con lợn thật. Bỗng mẹ tôi mở cửa đi vào. Nhìn không thấy tôi đâu, chỉ thấy một con lợn, mẹ kêu lên: sao con lợn ngoài chuồng lại chui vào đây được. Mẹ gọi Nam (em trai tôi) bảo đi tìm tôi và lấy cái chổi vụt vào người, đuổi tôi ra ngoài chuồng lợn nằm. Tôi la lên và nói: “Mẹ ơi! mẹ ơi là con đây mà." Nhưng bây giờ tiếng nói của tôi chỉ là tiếng “ủn,... ủn”.
Mẹ vẫn không ngừng tay, tiếp tục đánh và đuổi tôi ra ngoài chuồng. Nằm với lũ lợn tôi sợ quá, nhân lúc không ai ở nhà tôi phải trốn ra ngủ ngoài đường. Sáng hôm sau, mấy đứa bạn đi qua, tôi reo lên và chạy lại cầu xin các bạn giúp tôi về nhà. Vì không hiểu tiếng tôi, chúng nó reo lên: "Ném chết con lợn bẩn thỉu đó đi các cậu!”. Nghĩ lại chuyện đó, tôi lại rơm rớm nước mắt....
Không thể lang thang mãi ngoài dường tôi cố gắng lẻn về nhà. Mở cửa ra, tôi giật mình khi thấy con chó béc-giê nhà tôi đứng trước cửa. Tôi sợ và chạy đi, nó đuổi theo tôi với ánh mắt dữ dội.
Tôi la to lên, vung tay mạnh một cái và tôi giật mình tỉnh dậy, trán đẫm mồ hôi, tay còn run cầm cập. Ngồi định thần một lúc, hoá ra, đây là một giấc mơ, một giấc mơ kinh khủng nhất đời tôi mà tôi gặp. Tôi hoảng sợ, nếu thành lợn thật thì sao nhỉ: khủng khiếp quá, từ đó tôi chú ý vào việc học, cố sửa cái thói ngủ gật rất xấu của mình.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành một con vật - Mẫu 2
Trời ơi! Đó là một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đã lười biếng nên lĩnh trứng ngỗng, đã vậy còn cãi mẹ. Mẹ rất phiền lòng và đã khóc.
Đêm ấy, tôi chợt tỉnh giấc thì thấy mình biến thành một chú chó con. Tôi kêu lên: “Mẹ ơi!” nhưng chỉ thành những tiếng “gâu, gâu” vô nghĩa. Tôi buồn bã bỏ nhà ra đi, lang thang. Ngoài những tiếng “gâu gâu, ăng ẳng”, tôi không thể nói gì thêm. Mệt quá tôi lả đi.
Tôi bừng tỉnh giấc và thấy mình nằm trong một cái ổ rơm xinh xinh. Bên cạnh là một chút sữa đựng trong bát nhựa. Nhìn xung quanh, tôi thấy trong căn phòng có cô bé đang ngồi ôn bài. Thấy tôi tỉnh giấc, cô bé mỉm cười chạy lại bế tôi. Cho dù rất được cô bé thương yêu nhưng tôi vẫn nhớ nhà da diết. Ban đêm, khi bóng tối bao trùm cả thành phố, tôi thấy lạnh lẽo, cô đơn. Tôi nhớ lại những giây phút mẹ âu yếm ôm tôi trong cái se lạnh của gió thu. Những đêm lạnh giá, mẹ đem chăn ấm cho tôi. Mẹ an ủi tôi những lúc tôi buồn. Tôi thèm ăn những món ăn mẹ nấu, thèm được thấy nụ cười của mẹ. Đối với tôi, mẹ là tất cả, là người mẹ, là người bạn, là cô giáo.
Bình minh lên, những tia nắng tinh nghịch gọi tôi đón chào ngày mới. Tôi gặp những chú chó cũng đáng yêu như tôi và cùng chơi đùa với chúng. Một chiếc xe máy chạy qua phá tan cái yên tĩnh của góc phố nhỏ. Hoá ra là hai tên chuyên bắt chó ban đêm. Chúng đi chậm lại rồi bất chợt vung lưới ra. Những con chó kia đã rơi vào bẫy. Chúng kêu la thảm thiết. Chỉ còn mình tôi, tôi cố vùng chạy mãi, chạy mãi… Tôi dừng lại trước một bức tường. Một người đàn bà đứng đó. Tôi ngẩng lên. Ôi! Mẹ tôi!
Tôi muốn kêu lên: “Mẹ! Mẹ! Mẹ yêu quý!” nhưng vẫn chỉ là những tiếng “gâu gâu”. Tôi thấy bố mẹ đang cuống cuồng tìm tôi, những dòng nước mắt nhạt nhòa tuôn trào. Có lẽ bố mẹ đã lo lắng kiếm tìm suốt ba ngày nên khuôn mặt hốc hác xanh xao, đôi mắt thâm quầng. Dòng nước mắt của tôi nhỏ xuống chân mẹ. Mẹ cúi xuống ngạc nhiên ôm tôi vào lòng. Bỗng bên cạnh tôi, một bà Tiên hiện ra. Bà nói nhỏ với tôi:
Con đã biết hối lỗi rồi chứ? Ta biết con yêu quý bố mẹ con rất nhiều. Vậy từ nay đừng làm bố mẹ phiền lòng nữa nhé!
Tôi lại biến thành một cô bé xinh xắn. Mẹ vui mừng ôm hôn tôi. Những dòng nước mắt của mẹ làm tim tôi đau nhói. Mẹ! Mẹ ơi! Con yêu mẹ!
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành một con vật - Mẫu 3
Ngày hôm nay, tôi đã trót sai lầm khi nói dối mẹ, mẹ tôi đã hỏi tôi rằng: “Con có nói dối mẹ không?” nhưng tôi đã vội chối cãi: Không không, con không nói dối mẹ, nếu con mà nói dối mẹ con sẽ biến thành con mèo. Và tôi thật không ngờ, giữa đêm khuya, tôi tỉnh dậy, chợt thấy người mình nhẹ nhàng, tôi thấy tầm nhìn của mình thấp hơn mọi ngày, vì quá hoảng sợ, tôi chạy đến bên chiếc gương và ngỡ ngàng nhận ra rằng mình đã biến thành mèo từ bao giờ.
Vì quá lo lắng sẽ bị mọi người phát hiện, tôi bèn bỏ đi. Tôi nhảy ra khỏi ô cửa vốn dĩ rất bé nay lại dễ dàng đi lại, đứng trên mái lán tầng một, cất lên tiếng kêu cứu đầy bất lực nhưng âm thanh cuối cùng tôi nghe được chỉ là tiếng “meo meo”. Tôi lang thang trên con đường quen thuộc, tuy loài mèo không sợ bóng tối, nhưng tôi sợ hãi vô cùng. Chợt thấy từ xa tiếng những chú chó phốc nhà bác Tư vang lên, tôi hốt hoảng trốn vội, sợ mình sẽ bị chúng bắt nạt. Không dám đi ra đường ngoài, tôi phải men theo mép cống mà đi, mùi hôi thối bốc lên thật kinh khủng, tôi lợi dụng đặc điểm hình thể, phóng thật nhanh đi. Nhưng đến đoạn đầu cống, tôi thấy một bóng đen đang lừ đừ di chuyển, từ người nó bốc lên thứ mùi hôi tanh kinh khủng. Và càng đáng sợ hơn là nó đang dần đi đến phía tôi, phát ra những tiếng kêu chít chít thật đáng sợ. Tôi giật mình nhận ra đây là một con chuột cống, thân hình nó còn to hơn tôi với hai chiếc răng dài và nhọn. Phía sau là những con chó, phía trước là loài chuột mà tôi chúa ghét, sợ hãi bủa vây, tôi chỉ dám cất lên những tiếng meo meo yếu ớt. Sau cùng, vì quá sợ hãi và vội trốn chạy mà tôi đã trượt chân rơi xuống con sông cạnh đường cống, tôi không biết bơi như thế nào, đặc biệt là trạng thái một con mèo tôi càng luống cuống, sợ hãi. Không biết chơi vơi bao lâu trên dòng sông mà tôi dần lịm đi. Làn nước lạnh lẽo bủa vây khiến tôi rét run lên, trong tâm thức cứ vang vọng mãi lời nói: “Mẹ ơi con xin lỗi, con biết lỗi rồi mẹ ơi, mẹ ơi cứu con, mẹ ơi…”
Không biết đã qua bao lâu, khi tôi tỉnh lại thì chỉ thấy một vùng bùn đất lấm lem, nhưng quan trọng hơn là tôi đã biến lại thành cô con gái nhỏ của mẹ. Mặc kệ đã trôi nổi bao lâu đến mức dạt vào ven bờ xa lạ, tôi vội vàng rẽ cỏ chạy ra, và nhận ra đây chính là con đường làng quen thuộc dẫn ra ruộng. Tôi chạy ngược lại, dần dần xóm làng hiện lên trước mắt, nhà tôi cũng thấp thoáng phía xa xa. Tôi càng chạy nhanh hơn, về đến sân nhà thì thấy rất đông người đang tập trung, bố tôi thì lo lắng đứng lên ngồi xuống không yên, mẹ thì khóc đến mắt đỏ hoe, không cần nghĩ tôi cũng biết lỗi là do mình. Tôi vội chạy đến bên mẹ, ôm mẹ vào dù người còn nhem nhuốc bùn đất, miệng không ngừng cất lên tiếng “Xin lỗi, mẹ ơi con xin lỗi”. Mọi người xung quanh cũng tỏ vẻ vui mừng: “Về là tốt rồi, làm mọi người lo lắng quá.” Dần dần mọi người cũng tỏ bớt đi để về nhà. Tôi ôm mẹ để tỉ tê đủ thứ chuyện, kể về những sợ hãi mà mình trải qua, tôi xin lỗi mẹ rất nhiều, mẹ cũng gạt nước mắt cho tôi và nói rằng sẽ tha thứ cho tôi lần này. Trong lòng tôi vẫn còn rất sợ hãi, tôi không ngừng run rẩy mà ôm chặt mẹ, trong lòng tự nhủ sẽ không bao giờ nói dối mẹ nữa, đây là bài học rất đáng giá cho lỗi lầm mà tôi gây ra, nhắc nhở tôi phải không ngừng cố gắng hoàn thiện mình hơn nữa.
Qua sự việc bất ngờ biến thành con vật, tôi nhận ra rằng mỗi chúng ta khi mắc phải lỗi lầm đều sẽ phải trả giá. Vì một lần mắc lỗi mà tôi đã hối hận cả đời rồi. Tôi tự nhủ với chính mình sẽ không bao giờ mắc phải những sai trái ấy nữa, luôn cố gắng hoàn thiện chính mình từng ngày một.
...................
Mời các bạn tải file tài liệu để xem thêm nội dung chi tiết