Ngũ phụng triều long for Android - Truyện kiếm hiệp
Hình ảnh:
Ngũ phụng triều long for Android - Truyện kiếm hiệp
Năm Vũ Tông thứ tư thời Ðại Ðường.
Quan trường biến loạn, gian thần cậy thế hoành hành, trung thần số bị hãm hại, số cáo lão về quê hoặc tìm chốn hoang sơn ẩn tích để khỏi chứng kiến cảnh dân tình bị ức hiếp, trăm họ lầm than.
Từ dãy núi Kỳ Liên Sơn ở biên thùy phía tây bắc, có một dòng suối nhỏ chảy ngoằn ngoèo xuống một tiểu trấn cách chân núi khoảng năm mươi dặm rồi nhập với dòng sông lớn đổ nước về xuôi.
Dòng suối này bắt nguồn từ một sơn cốc trong dãy Kỳ Liên sơn.
Cốc khẩu rất hẹp và hiểm trở, giống như bị sét đánh làm quả núi nứt ra thành một khe sâu, nhưng càng vào sâu càng nở rộng ra dần như cái hồ lô, cuối cùng phình ra tới năm dặm.
Ngoài cốc khẩu là lối ra vào duy nhất, còn những nơi khác đều là vách đá dựng đứng nhẵn bóng như gương, ngay cả khỉ vượn cũng không trèo nổi.
Bên ngoài nhìn vào thì giống như một tử cốc, nhưng thực tế trong cốc lại là nơi dân cư trù phú.
Cốc khẩu có một con đường rải đá thẳng tắp, hai bên đường là những cánh đồng lúa mạch rập rờn trong gió.
Ðây đó là những người nông phu lom khom trên đồng ruộng. Hiện giờ lúa còn chưa chín, có lẽ họ đang bón phân làm cỏ.
Trong sơn cốc nơi hoang vu mà có cuộc sống thanh bình như thế, quả thật là thần tiên trong thời buổi loạn lạc này.
Con đường rải đá dẫn vào một trang viện không có tường bao quanh, trông giống như một thôn nhỏ, trước trang viện là một rừng mai, tiếp đến là hoa viên đầy kỳ hoa dị thảo. Bên tả là dãy chuồng trại nuôi gia súc, bên hữu có một hồ nước khá rộng, sâu hun hút không nhìn thấy đáy, sau trang viện là một rừng cây ăn quả.
Cảnh vật trong cốc thật là ngoạn mục, chẳng kém gì nơi thế ngoại đào viên! Hẳn người tạo dựng nó phải là nhân vật thanh nhã thoát tục mới bài trí phong cảnh được như thế.
Mặt trời gần gác núi, trong trang viện bay lên những làn khói lam chiều càng làm tăng thêm vẻ thanh bình.
Bên hồ có một đám trẻ nhỏ nô đùa, cách xa mấy trượng có một đứa bé trai dựa lưng vào gốc mai cầm trong tay một cuốn Thiên Tự Văn chăm chú đọc, không để ý gì đến đám bạn chơi.
Nam hài tử này tuổi chừng mười một tuổi, khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm, mắt sáng long lanh trông rất đáng yêu.
Chỉ cần nhìn dáng đọc sách miệt mài của nó cũng có thể nghĩ rằng tương lai của hài tử sẽ rất triển vọng.
Chợt từ đám trẻ nô đùa có tiếng gọi thất thanh:
- Thiên Long ca! Mau lại đây!
Ðứa trẻ đọc sách nghe gọi tên mình liền ngẩng lên thấy một nữ hài tử chừng bảy tám tuổi lao về phía mình, vừa chạy vừa vấp ngã, dáng vô cùng khiếp sợ.