Xuyên tâm lệnh for Android - Truyện kiếm hiệp
Hình ảnh:
Xuyên tâm lệnh for Android - Truyện kiếm hiệp
Gió dữ hù hù như thịnh nộ giữ khung trời tuyết lạnh băng băng...
Cả một khảng trời đất trầm trầm, quang cảnh nặng nề mang nặng tính sơ khai hoang dã...
Giữ cảnh im lặng gần như cõi chết ấy vụt nghe vó ngựa rộn lên, một con kiện mã bốn vó bay trên tuyết trắng hướng về phía Bảo Đinh Thành.
Một ngôi nhà đồ sộ sừng sững dựa bên đường, hai cánh cửa đen chết một màu khép vào nhau im ỉm, bên trên cắm xiên xiên một lá cờ nền đen thêu một con sư tử màu đỏ xậm. Lá cờ phần phật trong gió lạnh và người cỡi con kiện mã dừng lại ngay nơi ấy.
Gió thổi tung chiếc áo choàng, người trên yên nhún mình nhảy xuống ngựa nắm tay đã nện thình thình vào cánh cửa:
- Sư đại huynh!
Bên trong có tiếng quát:
- Ai?
Cánh cửa nặng nề cùng với tiếng quát mở tung...
Một người mặc áo hồ cầu, da mặt đỏ gay vừa xô cửa bước ra, thoáng thấy kẻ mới tới vụt kêu lên bằng một giọng vui mừng:
- Đàm tam ca, sao lại đến đột ngột như thế? Mời vào, hãy dùng chén rượu mới cho ấm!
Giọng nói có vẻ mừng, nhưng vẻ mặt không thể che giấu được phần lo ngại. Đàm Tú Phong, tên người khách vừa mới tụt khỏi lưng tuấn mã nhìn họ Sư cất giọng trầm trầm:
- Sư đại huynh có nhận được cánh thiếp tử thần?
Người họ Sư thoáng rùng mình, ông ta khẽ ngẩng mặt lên nhìn trời vẫn nặng trịch một màu sương xám ngắt.
Đàm Tú Phong cau mặt:
- Ở đây mặc dù không trăng nhưng hôm nay đúng là bữa trăng tròn, đúng là giờ phút xuất hiện hoành hành của Tử Thần Thiếp và Tình Nhân Tiễn, nếu nơi của Sư đại huynh không có gì biến động thì đệ sẽ suốt đêm đến Vọng Đô Thành!
Đôi mày rậm của người họ Sư cau lại:
- Nơi của Tử Thần Thiếp xuất hiện và biến đi không một ai có thể đoán được, cho nên việc Đàm tam ca bôn ba đây đó như thế e rằng đã không có lợi, mà còn có thể còn có hại nữa là khác.
Đàm Tú Phong thở dài:
- Từ lúc Tam Trương Đại Hiệp Sài Bình chết bởi Tình Nhân Tiễn, bốn anh em chúng ta đã phát thệ sẽ tự thân điều tra cho rõ điều bí mật đó, nhưng mãi cho đến nay sự thành công xem có vẻ mịt mờ.
Người họ Sư cúi đầu có vẻ buồn bã...
Đàm Tú Phong vòng tay nói bằng một giọng trầm trầm:
- Sư đại huynh bảo trọng, đệ xin cáo từ!
Người họ Sư nhổm mình:
- Khoan, Đàm tam cạ..
Nhưng vó ngựa đã rộn lên..... Người họ Sư lại cúi mặt thở dài sườn sượt...
Tuyết vẫn mù mù rơi đổ, bóng con tuấn mã vẫn lao vút như tên.
Đêm đổ về sâu, bên ngoài Vọng Đô Thành ngàn cây trơ trụi lá, cảnh vật tiêu sơ hoang vắng lạnh lùng...
Xa xa, từ trong khu thành như một thung lũng chơ vơ nằm giữa biển tuyết mênh mông và mãi suốt vào sâu hơn nữa, một trang trại bóng đèn heo hắt chập chờn...
Khuôn mặt Đàm Tú Phong như nở một nụ cười. Nhất Kiếm Trấn Bắc Hà hào khí vẫn không hề thay đổi, ánh đèn còn chói rạng chứng tỏ đêm về khuya mà yến tiệc đàn ca vẫn hãy chưa tan...
Đàm Tú Phong nhảy mau xuống ngựa, xung xắn đi vào đưa tay vỗ cửa, nhưng cánh cửa chỉ khép hờ...
Họ Đàm hơi khựng lại, gọi to:
- Trương huynh, tiểu đệ Đàm Tú Phong đến viếng anh đây.
Tiếng gọi của Đàm Tú Phong lan vào đại sảnh, vọng tuốt ra hậu đường, nhưng không một tiếng trả lời...
Họ Đàm rúng động lao thẳng vào trong.